10 Điều Căn Bản Khi Học Phật – Thực Hành Đúng Cách Để Nhận Lợi Ích Chân Thật
Người học Phật chân chính không cầu nhiều, chỉ cần chuyên nhất và thực hành đúng pháp. Sợ nhất là xen tạp, học rộng mà không hành. Nếu nắm vững những điểm trọng yếu Đức Phật dạy, rồi chí tâm thực hành, chắc chắn sẽ nhận được lợi ích chân thật của Phật pháp – an lạc, trí tuệ và giải thoát.
1. Hiếu Dưỡng Cha Mẹ – Gốc Của Đạo Làm Người
Đức Phật dạy: “Hiếu là gốc của mọi thiện pháp.”
Hiếu dưỡng cha mẹ chính là pháp tu căn bản lớn nhất trong đạo Phật, cũng là nền tảng đạo đức làm người.
Ngay cả loài chim thú còn biết báo ân sinh dưỡng, huống chi con người?
Cha mẹ là ruộng phước lớn nhất của đời ta. Công đức hiếu dưỡng cha mẹ ngang bằng công đức cúng dường Đức Phật.
Nếu không hiếu thuận, chúng ta mất đi tư cách làm người, huống hồ là học Phật.
Hiếu đạo cứu cánh là khuyên cha mẹ phát Tín, Nguyện, Niệm Phật cầu sinh về Tây Phương Cực Lạc, thoát khổ luân hồi.
2. Làm Tròn Bổn Phận – Tu Ngay Trong Đời Sống
Học Phật không phải trốn tránh đời mà là tu trong từng bổn phận.
Dù ở vị trí nào – con, cha, mẹ, nhân viên hay lãnh đạo – hãy tận tâm trách nhiệm, sống gương mẫu.
Người học Phật phải là tấm gương hiếu thuận, trung thực, yêu thương gia đình, làm lợi ích cho xã hội.
Nếu trốn tránh trách nhiệm, nói mà không làm, đó là tự lừa dối mình – không thể thành tựu đạo nghiệp.
3. Tin Sâu Nhân Quả – Nền Tảng Của Mọi Pháp
Cốt lõi của Phật pháp là nhân quả.
Gieo nhân thiện gặt quả lành, gieo nhân ác chịu quả khổ – không sai một mảy may, chỉ là chưa đến thời.
Người học Phật phải tin sâu nhân quả, lấy giới làm thầy, mỗi ngày tự xét lỗi và sửa mình.
Niệm Phật chính là trồng nhân thiện tối thắng, chắc chắn gặt quả thành Phật.
4. Không Sát Sinh – Ăn Chay Là Tu Từ Bi
Trong mọi tội ác, sát sinh là nặng nhất.
Sinh mạng chúng sinh quý báu như ta, giết hại để thỏa miệng ăn là gieo nghiệp báo thù oán.
Người học Phật cần giữ giới không sát sinh, tập ăn chay, nuôi dưỡng lòng từ, tránh kết oán đời sau.
5. Phóng Sinh Cứu Mạng – Việc Thiện Đứng Đầu
Trong các việc thiện, phóng sinh là công đức lớn nhất.
Cứu mạng một chúng sinh là gieo nhân phước vô lượng, kết duyên lành sâu dày.
Phóng sinh chính là hồi hướng lòng từ, cứu vật cũng là tự cứu mình.
6. Chí Tâm Thành Kính – Gốc Rễ Của Thành Tựu
Ấn Quang Đại Sư dạy:
“Có một phần thành kính, có một phần công đức; có mười phần thành kính, có mười phần công đức.”
Mọi sự thành tựu – đời hay đạo – đều từ chí tâm và thành kính mà ra.
Người học Phật nếu hời hợt, ngã mạn, thì dù học nhiều vẫn không cảm được đạo.
7. Phát Tâm Bồ Đề – Tâm Lượng Càng Rộng, Công Đức Càng Lớn
Người học Phật chân chính không vì lợi ích riêng mình, mà vì tất cả chúng sinh.
Phát tâm Bồ Đề là nguyện thành Phật để độ khắp muôn loài, đem tinh yếu Phật pháp truyền rộng khắp.
Đó là tâm lượng cao quý nhất, là động lực thành tựu giác ngộ.
8. Lạy Phật Sám Hối – Tẩy Sạch Nghiệp Chướng
Từ vô lượng kiếp, chúng ta tạo vô số tội nghiệp.
Chỉ có chí thành sám hối mới tiêu trừ nghiệp chướng.
Lạy Phật một lạy chí tâm, tội diệt như cát sông Hằng.
Pháp tu sám hối không chỉ là hình thức, mà là tự xét lỗi, phát tâm hổ thẹn và sửa đổi.
9. Tín – Nguyện – Hạnh: Ba Tư Lương Của Pháp Môn Tịnh Độ
Pháp môn niệm Phật là nương Phật lực cứu độ.
Ba yếu tố căn bản là Tín, Nguyện, Hạnh:
- Tín: Tin chắc có Phật A Di Đà và cõi Cực Lạc.
- Nguyện: Phát nguyện vãng sanh, lìa cõi Ta Bà khổ não.
- Hạnh: Chí thành niệm Phật, giữ vững một câu “Nam Mô A Di Đà Phật”.
Thiếu một trong ba, khó được vãng sanh.
Người niệm Phật thật sự là người không sợ chết, xem cái chết như trở về, chỉ mong theo Phật về Cực Lạc.
Ngược lại, người niệm Phật mà chỉ cầu phước, cầu sống lâu, chưa có Tín – Nguyện chân thật, thì khó thành tựu.
10. Nỗ Lực Thực Hành – Trọng Hành Hơn Nói
Phật pháp quý ở thực hành, không ở hiểu biết suông.
Một bà cụ không biết chữ nhưng chí tâm niệm Phật, vẫn được vãng sanh.
Người hiểu nhiều mà không hành thì như đếm của báu cho người, không lợi ích gì.
Chỉ cần chuyên nhất, không xen tạp, nắm vững các pháp căn bản mà hành trì, chắc chắn đạt được lợi ích chân thật của Phật pháp.
